Top Google Việt Nam : Làm Biển Quảng Cáo, Mua Bán Ô Tô Cũ, Phong Thủy, Gitizen.info, Blog Thủ Thuật SEO, Quà Tặng Lưu Niệm

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Cứ chia tay nhé, đừng quay lại

Hiện tại đang tái diễn quá vãng của nó. 4 năm trước nó chuẩn bị thi vào đại học, nó yêu một chàng trai hơn 6 tuổi. Anh đẹp trai, lãng tử và mê say đồng hồ cổ… Nhưng tình ái ấy đến và đi nhanh chóng sau 1 tháng. Anh rời xa nó vì cái tính hay ghen và nghi của nó. Nhưng nó đâu nghi ngờ thiếu căn cứ. Anh học ở Hà Nội mà cái chốn phồn hoa đô hội ấy có thiếu gì các cô gái xinh đẹp lại anh tài. Nó nghi hay vì nó đang thiếu tự tin khi chỉ là cô gái quê mùa, nhỏ bé. Bị anh bỏ lại giữa cuộc đời, nó chông chênh và mất phương hướng như kẻ đi lạc. Nó lao vào học như điên dại, để tránh đối diện với những giấc mơ ướt gối, nhạt nhòa, ám ảnh. Rồi nó đậu đại học, nó ra Hà Nội. Anh tìm đến nó. Lúc này, nó nhận ra anh không xứng với nó chứ không phải nó chẳng thể sánh ngang với anh như nó đã từng nghĩ. 4 năm sau, khi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, nó yêu 1 anh chàng bằng tuổi, cùng quê. 2 tháng sau, nó rời xa anh khi phát hiện anh luôn vương vấn người thương cũ, lừa dối nó. Ảnh minh họa. Khi anh gấp cúp máy lúc nửa đêm nó đã cảm nhận được điều gì đó mà anh cố giấu. Nhưng nó cũng không tưởng tượng được rằng anh đang giấu nó để ở bên ý trung nhân cũ. Dù anh thay giải thích rằng cô ấy say rượu, anh chẳng thể làm khác được thì dẫu sao trong lòng nó cũng đã có một tổn thương quá lớn. Nó bỏ cuộc, buông xuôi. Chia tay. Cảm giác cheo leo Diet con trung khi xưa ùa về. Lạc lõng. Tình ái của nó một lần nữa lạc đường. Nó đã thất bại thảm hại. Chia tay, khi đã không còn bên nhau nữa nó mới nhận ra nó yêu anh nhiều hơn những gì nó nghĩ. Nó có buồn không? Có. Nó có khóc không? Có. Anh có biết điều đó không? Không. Nó đã rất giỏi khi che giấu cảm xúc của mình. Đến cậu em trai cũng ngạc nhiên mà vô tư hỏi chị: “Chị có buồn không? Sao em không thấy chị buồn? Mấy bạn gái lớp em giận nhau với bạn trai mà khóc lóc rồi buồn rầu cả ngày”. Khi ấy, nó chỉ biết lặng im nhưng “Em trai à, chị buồn, chị buồn nhiều lắm. Nhưng chị trình bày tại đây nỗi buồn theo cách của riêng chị. Chị muốn nổi loạn. Vì chị chưa bao giờ cảm thấy tự trọng, tự hào của chị bị thương tổn như lúc này. Chị cố mỉm cười. Chị đi chơi. Chị vào thành thị. Chị lên núi. Chị làm đẹp, làm đủ mọi cách để cố bao biện chị đang ổn và để chạy trốn khỏi nỗi buồn. Nhưng chị vẫn thất bại. Mỗi lần trở về, chị thấy tâm hồn mình trống. Nỗi buồn của chị ám ảnh chị vào tận giấc mơ, chấp chới giống như 4 năm về trước. Nhưng so với 4 năm trước chị thấy tệ hơn rất nhiều. Chị không thể lí trí như cô bé 18 khi ấy. Chị ghét bản thân mình hiện thời. Chị muốn đi làm, muốn mình bận rộn để quên lãng quờ. Nhưng khi chỉ còn lại một mình với 4 bức tường, chị lại thấy bản thân mình vô dụng, đơn chiếc, thua cuộc”. Với những gì đang diễn ra. Nó thấy lạ. Cảm xúc, tính cách của nó đối nghịch với thời gian và tuổi tác. Những tháng ngày còn ngây thơ thì dành tình cảm cho một người đàn ông đã trưởng thành còn ở thời khắc cần sự ổn định, chắc chắn lại yêu một cậu chàng sinh viên cách xa 300 cây số, tiền không có, địa vị cũng không. Đơn giản chỉ để mỗi tối trò chuyện qua điện thoại, để một đôi lần công tác ghé về thăm nhà, ùa vào lòng anh bình yên, ấm áp. Thời gian tới, nó sẽ sống, làm việc như một cái máy. Nó sợ tình yêu, sợ gian dối. Sợ phải đọc những dòng tin nhắn của một cô gái xa lạ. Sợ những lời trách móc, tổn thương. Sợ phải phân định người cũ, người mới, ngày nay và quá khứ. Sợ lắm cái cảm giác khi đang ôm nó vào lòng mà anh lại nhắn nhớ người ấy. Đứng trước anh, đối diện với anh nó chỉ muốn khóc òa như một đứa trẻ nhưng nó không muốn được ai thương hại. Dù đớn đau, dù khóc thầm hàng đêm nó cố nén lại để không cho anh biết bộ dạng thảm hại của nó. Nó đã không còn ý định trở về nữa bởi nó biết không còn ai mong chờ nó nữa…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét